Có một học trò của vị
giáo sư trứ danh Disapa tên là Pingutta vừa lòng thầy nên thầy gả con gái cho.
Cô thiếu nữ nầy rất đẹp. Nhưng Pingutta là người xấu số, nên khi về với vợ
khiến anh không vừa ý vợ, không chịu đồng tịch đồng sàng với vợ, bởi anh là
người ít phước.
Cách một tuần sau khi đã
làm lễ thành hôn. Anh Pingutta xin phép cha mẹ vợ trở về xứ. Đi đường xa mệt
nhọc anh đói khát gặp một cây sung có trái chín. Anh bèn leo lên bẻ trái ăn. Vợ
ở dưới xin vài trái ăn, anh nói:
Vậy có chân tay để làm gì?
Vợ biết chồng không cho,
nàng phải trèo lên để kiếm ăn. Anh chồng thấy thế, lén lần xuống đến gốc lấy
gai chất chung quanh cây sung, rồi bỏ đi mất. Vợ anh xuống không được kêu la,
khóc kể. Hạnh phúc cho nàng, ngày ấy có Đức vua ngự đi ngoạn cảnh nghe người
than khóc, bèn dạy quan quân đi tìm xem và hỏi thăm, rồi đem nàng về phong làm
Hoàng hậu.
Ngày khác, Đức vua ngự
đi ra khỏi thành, hai bên dân gian lo quét dọn. Lúc ấy, Hoàng hậu thấy anh
Pingutta chồng cũ đang cắm cúi quét đường, Hoàng hậu cười.
Đức vua thấy bèn hỏi:
Cớ sao Hậu cười?
Tâu vì thần thiếp thấy chồng cũ bỏ thần thiếp, rồi hôm nay
phải bị làm công việc như vậy nên cười.
Đức vua nghe tâu không
tin cho, nên Ngài thịnh nộ rút gươm cầm trong tay và Đức vua hỏi ý kiến bốn vị
giáo sư.
Bốn vị giáo sư tâu rằng:
Tâu, chẳng nên tin lời phụ nữ, chúng tôi chưa từng thấy người
nào có vợ xinh đẹp như vầy mà từ bỏ cho đành.
Đức vua liền hỏi Bồ Tát,
Bồ Tát nói:
Tâu, lệ thường, kẻ có tội với người hữu phước xa nhau lắm,
cũng như trời với đất, hoặc như bờ biển đây với bờ biển kia. Kẻ có tội hoặc ít
phước không bao giờ ở chung cùng người đại phước được, lời của lệnh Hoàng hậu
rất đúng.
Đức vua nghe hữu lý nên
nói:
Nhờ con trẫm là Mahosatha mà trẫm được Hậu, bằng ta nghe lời
bốn vị giáo sư kia thì đã giết Hậu rồi. Nghĩ thế nên phát tâm hoan hỷ và ban
thưởng cho Đức Bồ Tát rất nhiều báu vật.
Bà Hoàng Hậu nghĩ:
Nhờ có Mahosatha nên mệnh ta mới còn, thật là bậc ân nhân của
ta.
Lập tức Hoàng hậu quỳ
tâu Đức vua cho phép từ đây bà xin Mahosatha làm em ruột. Bao giờ bà có vật chi
quý báu hoặc cao lương mỹ vị, bà được phép biếu cho Mahosatha là em bất kỳ là
giờ phút nào. Đức vua hoan hỷ phê chuẩn, và từ đấy Hoàng hậu thường ban cấp cho
Bồ Tát những vật quý giá và không bao giờ dám quên ơn cứu tử.
Xem thêm: